Rất nhiều thứ nó đến với cuộc sống của bạn như 1 cái duyên mà bạn không thể nào tránh được.
Bạn không muốn nó xảy ra, bạn luôn muốn từ chối nó mỗi khi có thể, nhưng khi mọi chuyện đã qua thì mới nhận ra rằng nó rất đáng để trải nghiệm, đó là phần mở đầu của chuyến đi miền tây 4 ngày 3 đêm này..
Những tuần trước đó tôi đã nghe trưởng khoa nhắc đến một chuyến công tác miền tây nhưng chỉ là những lời kêu gọi vì bản thân ông không muốn ép buộc ai trong những công việc có tính chọn lựa thế này. Tuy nhiên khi không nhận được hưởng ứng nào thì lời mời mọc chuyển sang lời kêu gọi hỗ trợ và tôi đã đồng ý dù biết rằng sau đó phải sắp xếp dạy bù do chuyến đi cấn vào 2 buổi dạy chính thức. Sự đồng ý đến từ suy nghĩ gánh vác bớt áp lực công việc cho người quản lý của mình mà thôi, vì tôi vốn là người chỉ thích ngồi 1 chỗ ôm máy tính, chìm đắm trong thế giới số của riêng mình vừa an toàn, vừa riêng tư mà k phiền đến ai.
Nhiệm vụ của chuyến công tác là gì tôi vẫn chưa biết cụ thể, có email về chuyến đi nhưng tôi chưa đụng tới vì đang bận tâm với những việc gấp gáp khác và đặc biệt là tôi cũng không hào hứng lắm với chuyến đi.. nghe nói là thanh tra nhưng k biết mình sẽ thanh tra cái gì, thôi kệ cứ tới đó hẵn hay.. cứ như những lần trc, cố gắng hết sức thì sẽ qua thôi.
Vợ là người lo cho chuyến đi từ những ngày trước. Cần phải chuẩn bị những j cho chuyến đi, chắc chắn là phải mua thêm vali vì Balo đi dạy của tôi quá nhỏ cho chuyến công tác dài ngày, và cần phải đăng ký 4G cho điện thoại để có thể liên lạc ở các khu vực vùng sâu, vùng xa,... chứ k hy vọng ở đâu cũng có WiFi như ở SG được
Chuyến đi bắt đầu từ buổi họp phổ biến công việc đầu tiên đầu tiên vào ngày 20/6/2024. Tình hình đã rõ hơn 1 chút - đây là 1 chuyến coi thi và nhiệm vụ mình hơi "giống giống" với các kỳ thi kiểm tra năng lực gần đây ở Thành Thái, nhưng vẫn chưa biết mình là thanh tra gì ngoài công việc là nhìn ngó mọi thứ diễn ra đúng với quy định mà thôi.. lời dặn đáng chú ý trong cuộc họp là mình trong vai trò người đi hỗ trợ đảm bảo cho kỳ thi diễn ra thành công, chứ không phải là người đi tìm lỗi, hoạch hoẹ. Nghĩa là nhắc nhở là chính chứ k phải hở tí là lôi ra lập biên bản... Công tác phí là cho 4 ngày là 1tr2 (300k/ngày) và tiền ks là 250k/người không cần hóa đơn đỏ. Nghe nói bên sở sẽ có công tác phí riêng cho mình nữa, nhưng lúc có lúc không tuỳ vào kinh phí của sở...nhưng buổi tập hợp khởi hành sẽ từ 5h sáng vì có 1 cuộc họp ở Cần Thơ lúc 10:30 và mình đc gởi xe qua đêm ở trường.
Ngày 25/6/2024
Saigon buổi sớm, bầu trời vẫn còn tối đen, đường phố vẫn còn đang say ngủ.. phóng xe trên con đường vắng mà vợ đã dặn là phải cẩn thận, vì đường vắng dễ xảy ra tai nạn do chạy ẩu.. Đến nơi cho tôi cảm giác là lạ.. vì đây là lần đầu tiên đến cơ sở NVT vào lúc này. Tôi giảng dạy ở 1 nơi khác, nên dù rằng đây là cơ sở chính vẫn ít nhiều với tôi là khá xa lạ và chỉ ghé vào khi cần hoàn thành các thủ tục giấy tờ, họp hành hay làm các công tác tuyển sinh mà thôi.. nên cảm giác nơi này như là trường của người ta.. còn nơi mình làm việc là cơ sở Cao Thắng.. Thánh đường của Khoa TK-NT, một toà nhà nhỏ đầy màu sắc và lúc nào cũng nhộn nhịp sinh viên. Khi mà tôi còn chưa hoà nhập được với môi trường thầy cô khoa ở chính nơi mình đang dạy thì chắc chắn cơ sở này vẫn còn là 1 thế giới khác, xa lạ, nó như 1 cái trạm dừng chân mà thôi.
Tôi hoà mình vào đoàn 1 cách dè dặt và khép kín.. tôi không thuộc dạng người xã giao, không có được phong cách dễ hoà nhập, dễ bắt chuyện.. càng không quen với việc đụng ai cũng chào hỏi, tôi chỉ lùi xa và chỉ hành động mỗi khi nhận lệnh mà thôi. Tôi bước vào trường này dưới sự giới thiệu của 1 người thầy mà tôi nể trọng, đặt biệt là về kiến thức chuyên sâu, nên ít nhiều tôi cũng có cảm giác tự ti đè nặng.. cần nhiều thời gian để quen với trạng thái làm việc với những người đã từng là thầy cô mình như là một đồng nghiệp. Tôi kéo vali mình vào một góc xa khi cả đoàn đang tranh thủ ăn sáng, nói chuyện rôm rả. Mỗi người đc 1 ổ bánh mình chất lượng.. Mọi người ở đây có vẻ quen biết từ lâu rồi nên họ rất tự nhiên, vui vẻ.. người tôi quen trong buổi sáng này là thầy P, và U là người sẽ là tổ trưởng của tôi trong chuyến đi này - thầy U, một giáo viên trẻ, người đã có hơn 3 lần tham gia những chuyến thanh tra trước đây nên tôi cũng khá yên lòng. Nhưng đây là sai lầm đầu tiên của tôi trong đợt công tác này, chân lý là "Lắng nghe người nhiều kinh nghiệm, nhưng hãy luôn tin vào chính mình".

Tôi rời trường lúc khoảng 6:30 trên một chiếc xe 29 chỗ... đúng như vợ tôi đã dự đoán, tôi có cảm giác chóng mặt, say xe vì đã lâu k đi đâu... Tôi chập chờn trong cảm giác khó chịu và chợt nghĩ.. khoa học công nghệ phát triển, có hàng triệu phát minh đc tạo ra để cải thiện cuộc sống.. người ta đã lên sao hoả mà lại bắt người ta phải thích nghi với chuyện say xe khó chịu này, nghĩa là sao?
Mở mắt là đã thấy mình đang ở Q. Ninh Kiều.. và xe dừng lại ở Sở GDDT Cần Thơ lúc khoảng 9:00. Cả đoàn xuống xe với đồng phục là áo vest xanh của ĐH Hoa Sen.. Tình hình là còn khá sớm nên đoàn tạm vào phòng họp ngồi trước, một nhóm thầy cô ra quán caphe gần đó.. thầy K, trưởng phòng đào tạo, nhắn tin trên group kêu mọi người tập trung về họp.. Lãnh đạo sở xác nhận lại danh sách các điểm thi nào đã liên lạc trưởng nhóm. Nhưng khi họp bàn thì chỉ cần lãnh đạo ở lại mà thôi.. thế nào những tiếng Ồ vang lên và cuộc giải tán xảy ra nhanh chóng sau đó.

Khi đoàn được tự do ở bên ngoài, tôi chợt thấy mình lạc lõng giữa những tiếng kêu í ớ gọi nhau. Các thầy cô trong đoàn dường như có vẻ đã biết nhau từ rất lâu rồi.. họ kêu nhau chụp hình, họ rủ nhau vào quán căn tin gần đó tám chuyện.. Ah, thì ra là đây là sân chơi của những thầy cô thâm niên, tôi thì chẵng quen ai, không ai nói chuyện.. kể cả với những người tôi bắt chuyện sáng nay cũng đã bận luyên thuyên với group của họ. Anh tổ trưởng của tôi thì đi đâu mất. Tôi biết mình có thể trà trộn vào những nhóm đó, cười góp vào những câu chuyện để kiếm 1 chỗ ngồi, không ai đuổi tôi đâu.. nhưng tôi không chịu đựng đc cảm giác sượng sượng đó.. tôi không thể "tự nhiên như người hà nội" đc. Thôi thì kiếm cái ghế đá nào khuất khuất trong công viên đối diện ngồi xem lại các quy định đỡ vậy dù trong kia có hàng chục cặp mắt đang nhìn ra, và chắc chắn tôi sẽ là 1 trong những chủ đề đc nêu ra trong đó khi thời gian quá rảnh rỗi.
Điểm khác với các công ty, hay trường học trc đây tôi từng làm, chuyến công tác này của trường HSU có đội ngũ nhân viên văn phòng tham gia hỗ trợ đoàn, đặc biệt là các thầy cô phòng nhân sự.. họ lo book khách sạn cho giáo viên, đặt chỗ ăn uống của đoàn và cùng xe đưa từng nhóm đến tận điểm thi.

Cả đoàn đi ăn trưa tại Cần Thơ vào sẽ tập trung lại sở lúc 14:00 để khởi hành về các điểm bằng xe của sở. Điểm ăn trưa là 1 căn nhà phố bình thường, chiều ngang 4 m, bên ngoài có 1 bảng hiệu quán "Quê Mình". Đoàn người bước vào cửa, vách tường bằng cây âm u, nhiều bụi bám đầy vẻ ma mị, đoàn cứ thế bước vào phòng bên trong ...

..rồi chui ra từ cửa sau thì là một không gian sân vườn mêng mông, với hàng cây bao quanh một hồ nước tuyệt đẹp. Một căn nhà vườn làm điểm nhấn nhìn ra mặt hồ. Tất nhiên là dàn thầy cô chỉ việc ăn uống và cười nói vui vẻ mà thôi, mọi thứ nhân sự đi theo sẽ lo hết.

Điểm thi của tôi là điểm số 8 ở trường THCS Trường Xuân, một thị xã ở vùng xa, cách Cần Thơ gần 40 km, là huyện cuối giáp ranh với Kiên Giang, nên trường cấp riêng một chiếc xe nhỏ cho những nhóm ở điểm xa.. xa nhưng k phải là xa nhất, nghe nói có điểm phải đi bằng vỏ lãi. Chúng tôi đi bằng xe trường với sự điều động của 1 anh bên phòng nhân sự theo chỉ dẫn của... google. Theo google thì chỗ nghỉ của chúng tôi cách điểm thi là 200m, nhưng khi xem lại thì cách xa đến 5 km do có sự nhầm lẫn về tên trường.
Tổ trưởng nhóm tôi, U liên lạc với người của trường thì người này báo mệt và yêu cầu chiều nay hẵn khoan kiểm tra. Thôi thì cũng đc vì dù gì thì ngày mai mới là ngày làm việc chính thức theo chương trình. Lúc này tôi mới thực sự cảm thấy chóng mặt, khó chịu khi xe liên tục chạy trên những con đường nhỏ dằn xóc, tôi cố nhắm mắt đối phó với cơ thể mình mặt cho xe đang vòng qua vòng lại bất tận tìm đường dưới dự dẫn dắt của anh nhân sự theo google map. Cảm giác khó chịu lên cao thì xe dừng lại ở Thới Lai cho một nhóm xuống trước, nhóm này có tới 3 người do là trường lớn, học sinh đông.. khi nhận phòng mới phát hiện 2 giáo viên nam phải ngủ chung 1 giường.. đây là điều bất tiện trong những chuyến công tác. Tôi hơi lo cho mình phải chịu cảnh ngủ chung với người lạ trong đk tương tự nhưng cảm giác say xe, muốn ói.. giờ đã lấn át mọi thứ. Đã bỏ xuống 1 nhóm, có hàng ghế trống là tôi ngả người ngay xuống ghế.. một trong những phương cách chống say tàu xe là nằm xuống mặt nền, trên sàn, trên ghế... trong mơ mơ màng màng mọi người trên xe phát hiện ra tôi ngáy (tôi chỉ ngáy khi mệt) thế là ưu tiên giải pháp 2 phòng riêng. Oh.. được vậy thì hay quá, ít nhất cũng có được khoảng khắc riêng tư, nghỉ ngơi thoải mái sau giờ làm việc.
Xe chạy ngang qua trường khi tôi chẵng mảy may quan tâm vì đang bận... chịu trận. Thời gian chầm chập trôi đi như vô tận, cuối cùng thì cũng tới nơi. "Khách sạn" Kim Cương thực sự chỉ là 1 quán ăn ven đường có phòng cho khách trọ qua đêm. Bạn hãy tưởng tượng 1 khu phòng tối tăm, ẩm thấp, không có chốt cửa, không TV, không tủ để đồ, không nước nóng, chỉ có 1 bóng đèn duy nhất xài chung cho phòng ngủ và WC.. là bạn hiểu thế nào rồi. Nhưng bù lại nó có WiFi và WC riêng và nhưng thế cũng xem là tạm ổn (tốt hơn là phải ngủ giường chung gấp 23 lần).
18:00 đi ăn tối như đã hẹn trước thì người đại diện bên trường chạy đến: thầy C, giáo viên dạy môn toán trung học và sau đó là thầy K, phó điểm thi, người duy nhất của trường được giữ lại để lo phần cơ sở vật chất. Năm nay con thầy C dự thi nên thầy không được tham gia tại điểm thi mà chỉ lo chạy "vòng ngoài". Hầu hết các thầy cô khác như trưởng điểm thi, thư ký, cán bộ coi thi,.. là từ trường khác chuyển đến. Sự luân chuyển này nhằm mục đích là thầy cô không phải coi thi chính học sinh của mình dạy. Các thầy cho biết đã đã lo chỗ ngủ cho nhóm từ trước nhưng không liên lạc được để báo với đoàn.
Các thầy trường TX giành trả tiền ăn tối, và rủ đi uống nước và đến tăng 3 là chầu nhậu thịt dê cho đến tận khuya.. và đây là lúc tôi tranh thủ lấy thông tin về trường về kỳ thi sẽ diễn ra từ ngày mai. Tôi cảm thấy khó từ chối chầu nhậu nên chỉ xin uống 1 lon để cầm chừng dù thầy C cứ uống thoải mái và yên tâm ngủ vì sáng mai thầy sẽ gõ cửa từng phòng đánh thức chúng tôi dậy. Đến tận khuya được tự do về phòng, tắm rửa và thả người lên giường niệm, kiểm tra điện thoại thì thấy lời chúc ngủ ngon từ thầy C. Mình biết là một thủ thuật trong giao tiếp chu đáo, nhưng cũng có cảm giác hơi kỳ kỳ. Nửa đêm đột nhiên trời mưa lớn... mong rằng ngày mai trời đừng mưa để hs đi thi đỡ sình lầy cực nhọc.
Như đã đề cập ở trên, phòng không có khoá trong. Để ngủ yên tôi phải kéo giường chặn ngang cửa vì trong quá khứ đã từng bị mất đồ trong lúc ngủ, mà kẻ lấy cắp chính là nhân viên khách sạn.
Ngày 26/6/2024
Chuyến đi dài ngày nên tôi đem theo laptop và cả iPad để lướt web trước khi ngủ. Như vậy nếu không đem theo các vật dụng này vào trường được thì sẽ gởi cho chủ quán cho yên tâm.
Hẹn nhau là 5:30 sáng. Tôi đặt đồng hồ reo và ra bước ra đã thấy thầy C chờ từ lúc nào.. lúc này ngoài trời đã tờ mờ sáng.. thầy C đưa chúng tôi đi uống caphe ở 1 quán gần đó... một lúc sau thầy K cũng có mặt và đưa chúng tôi ăn sáng ở 1 tiệm Phở khá nổi tiếng ở khu Bà Đầm (địa danh nơi chúng tôi đang thuê phòng).
Con đường quê miền tây vào buổi sáng trong lành
Trường cách nhà nghỉ khoảng 5 km nên chúng tôi đã hỏi mướn xe chạy, nhưng các thầy trực tiếp chở chúng tôi đến trường bằng xe máy. Đường đến trường là con đường chạy dọc theo một con kênh lớn mang đậm hình ảnh sông nước miền tây. Một bên là nhà ở với hàng rào cây xanh còn bên kia là hàng cây Hoa Phượng trên bờ 1 con kênh lớn.


Không khí trong lành của một buổi sớm miền quê trên con đường đầy cây xanh, hoa nở khiến tôi xúc động.. Nó đem lại cảm giác trong tôi tuổi thơ xa xưa mỗi kỳ hè về được Ba Má cho về quê chăn trâu, bắt dế... Thấp thoáng từ đằng xa xuất hiện một toàn nhà to lớn nổi bậc so với những nhà dân thấp bé lè tè xung quanh - Trường PTTH Trường Xuân.
Ngôi trường nằm bên kia con kênh, như 1 ốc đảo, bao bọc xung quanh là đồng ruộng, có một chiếc cầu bắt từ cổng trường băng qua kênh ra mặt đường.. .

Bước xuống xe tôi được thầy M, trưởng điểm thi ra bắt tay tiếp đón tận nơi... đến lúc này tôi mới biết mình là thanh tra của bộ (cơ quan cao nhất trong hệ thống công quyền hiện nay). Ngoài tổ thanh tra bộ chúng tôi, còn có nhóm thanh tra sở là thầy D và thầy V, sẽ cùng hợp thành tổ thanh tra 4 người tại điểm thi này... và như vậy là phải tranh thủ lướt qua mọi thứ ở điểm thi để nắm tình hình thực tế 1 cách nhanh chóng vì chiều nay 13:30 là các em thí sinh tập trung rồi.
Chúng tôi được giới thiệu những địa điểm quan trọng
- Quan trọng nhất là phòng chứa đề thi, bài thi - Phòng chứa đề thi là phòng ở cuối dãy nhà, được trang bị có camera (có ổ cứng), đang thu hình 24/24, trong phòng có tủ đựng đề thi mỗi cánh cửa mỗi khoá riêng. Thư ký điểm thi là 1 cô nữ sẽ ngủ trong phòng này. Ba công an được điều động canh gát - Một người gát ở cổng và 2 người gát ở khu vực phòng chứa đề thi. Hai công an canh giữ phòng thi sẽ nghỉ ngơi ở phòng kế bên.
- Các phòng giữ đồ học sinh là 2 phòng: 1 phòng cho học sinh bình thường, 1 cho học sinh giáo dục thường xuyên. Giáo Dục Thường Xuyên là cái gì? Ôi trời nó chính là lớp bổ túc văn hoá ngày xưa mà tôi từng học đây mà.
- Có 2 cái tủ đặt ngay trước cổng trường là nơi thu giữ điện thoại của hs trước khi vào trường.
Tôi tranh thủ lấy thông tin
- Số lượng nhân sự
- Cách bố trí cơ sở vật chất:
- 11 phòng thi (10 phòng cho ngày đầu tiên và 11 phòng thi cho buổi 3)
- 1 phòng giữ đề và bài thi
- 2 phòng gởi đồ (1 cho hs + 1 cho GDTX)
- 2 phòng chờ (cho GDTX)
- 2 phòng dự phòng
- 1 phòng y tế
- ......
Chúng tôi nhanh chóng thoả thuận với thanh tra sở để các đợt cùng đi giám sát chung, không đi riêng lẻ để tránh gây mất tập trung trong lúc các em làm bài.
Những trục trặc xảy ra
Khi vào thực tế ở từng địa phương thì rất nhiều.. rất nhiều thứ xảy ra mà không có trong buổi tập huấn dù là bản quy chế dầy cui phát cho mỗi người đã rất chi tiết. Không phải chúng tôi không biết những điều NÊN và KHÔNG NÊN nhưng nếu điều đó k đề cập trong bản quy chế thì giống như chúng tôi đang làm quá mọi chuyện lên vậy, đặc biệt với U, anh tổ trưởng cùng nhóm thanh tra với tôi. Ví dụ như khi tôi đòi niêm phong máy photocopy thì nhận ngay câu hỏi của người đồng nghiệp "cái này có trong quy chế không?". Tất nhiên là chúng ta không thể đọc hết được mớ giấy tờ đồ sộ đó, nhưng chi tiết này tôi đã nghe trong buổi tập huấn trong phần hỏi đáp rồi và lát nữa đây sau chuyến kiểm tra đột xuất của lãnh đạo thanh tra sở và bộ thì mới thấy hết ý nghĩa của nó.
Chuyện công an canh giữ đề thi cũng là 1 vấn đề, nếu thu xếp phòng kế bên cho công an theo ý của điểm thi chắc chắn là không an toàn vì k xử lý nhanh được, nên một số thầy ý kiến là công an sẽ ngủ trước cửa phòng thi (không ngủ trong phòng thi vì đã có 1 nữ thư ký ngủ trong đó). Nhưng trải chiếu, hay ghế bố ngủ trước phòng thi thì công an tự ái (có lẻ vậy).. lấy lý do nếu có chuyện xảy trong phòng sẽ biết ngay, nghe rất có lý.. cuối cùng giải quyết là 1 công an ngủ chung trong phòng thi luôn để kịp xử lý tình huống.
Những sai lầm và sai sót chắc chắn sẽ xảy ra
Nguyên nhân gây ra hầu hết những thất bại đó là tính chủ quan. Khi mà người bảo vệ không đặt vấn đề bảo mật lên mức cao nhất.
- Phòng giữ đề thi là phòng cuối dãy nhà, ngay bên cạnh là con đường nội bộ và 1 bức tường, sau bức tường là những cánh đồng trống. Theo t L phó điểm thi thì an toàn lắm rồi vì... bức tường chắc lắm, không ai có thể vượt qua được đâu! Nhưng đó là nơi khuất tầm mắt và không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra bên kia bức tường cả.
- Khi tôi bắt niêm phong máy photocopy, rồi niêm phong cửa phòng thì sẽ bật lại ý kiến phản bác cho rằng đã niêm phong cửa phòng thì k cần phải niêm phong máy photocopy và tủ hồ sơ nữa, vì có ai vào đc phòng mà sử dụng máy photocopy?
- Tôi bắt phải có ít nhất 1 người luôn luôn trực trong phòng đề thi thì a công an lại đi loanh quanh la cà trước cửa phòng thi và ngồi tán chuyện gần đâu đó khi cô thư ký không có ở trong phòng. Khi "siết" lại thì he lớn tiếng nói luôn để mắt tới cửa phòng và chịu trách nhiệm nếu có chuyện j xảy ra. Haiz.
- Khi tôi bắt niêm phong cầu thang gần phòng chứa đề thi thì đụng phải sự phản đối vì đây là lối dẫn đến phòng bật Wifi mà các lãnh đạo điểm thi cần tới để báo cáo nhanh trong mỗi buổi. Báo cáo cho ai? báo cáo cho Trưởng hội đồng thi của Sở Đào Tạo Cần Thơ.
Không phải tự nhiên mà xuất hiện cụm từ bảo mật 2 lớp. Không phải vô lý khi được khuyên phải mang dép lúc cắt dây điện dù phần tay cầm đã được bọc nhựa? Chúng ta cứ nghĩ kẻ trộm là người bình thường mà quên rằng chúng có thể là những kẻ chuyên nghiệp, luôn có 1 kế hoạch chi tiết có thể vượt qua mọi tiên lượng của "người trần mắt thịt" chúng ta, đặc biệt khi có công nghệ hiện đại hỗ trợ. Và nếu cứ như thế khi xảy ra chuyện chúng ta mới "ngộ" ra thêm 1 vấn đề với 1 cái giá thật đắt. Điều đó giải thích tại sao sự cố thường xảy ra ở những người nổi tiếng là kỹ lưỡng, nhất là ở những người hay đi nhắc nhở người khác.

Bài học trong trường hợp này là "chỉ làm việc trực tiếp với trưởng điểm thi"
(nhưng có rất nhiều trường hợp k có trưởng mặt trưởng điểm thi ở đó để mình góp ý ngay được).
Lãnh đạo thanh tra bộ và sở vào cuộc
Chúng tôi đi kiểm tra tình trạng phòng thi và phòng giữ đề, khi lãnh đạo điểm thi đang chuẩn bị đón nhận đề thi sắp sửa đến. Một lúc sau xe chở đề thi đến nơi và yêu cầu người của trường ra bên kia cầu khiêng 2 thùng đề vì xe lớn không chạy qua cầu được. Quá trình chuyển giao và niêm phong đề thi diễn ra trước sự có mặt của 2 đoàn thanh tra thì lúc đó "lùm xùm" niêm phong tủ và sắp sếp người canh gát mới là vấn đề. Do cửa tủ nổi hẵn lên khung và gần sát nhau nên khó dán niêm phong và dán cách nào để mở cánh cửa này k ảnh hưởng đến tình trạng niêm phong cánh cửa khác?
Khi mọi chuyện đã dần vào ổn định thì đột nhiên 1 chiếc xe 4 chỗ hiên ngang tiến vào trường. Bước xuống xe là 3 phụ nữ: Thanh tra bộ và phó thanh tra sở (Thanh tra bộ là cô M - hiệu phó trường tôi - HSU) - Đây là cuộc kiểm tra đột xuất. U thì tươi cười bước ra chào đón cô M, và xoay sang nhắc khẽ tôi chuẩn bị các thông tin dành cho những câu hỏi kiểm tra bất chợt.. đoàn lãnh đạo thanh tra bắt đầu ở nơi quan trọng nhất thì lòi ra hàng tá sai phạm. Trong khi U còn đang đứng chịu trận thì tôi biết ngay mình cần phải làm gì: Tôi chạy ngay lên phòng hội đồng tầng 2 lôi trưởng và phó điểm thi xuống. Đây là những người chịu trách nhiệm chính của việc setup mà.
- Tại sao phòng chứa đề thi, bài thi lại nằm sát bên tường?
- Tại sao phòng kế bên phòng đề thi (là phòng công an) lại có máy tính, có máy photocopy, có tủ hồ sơ chưa niêm phong? Phía ngoài đồ đạc hãy còn để lung tung... Tôi giật mình tại sao sáng nay mình k kiểm tra phòng này ta? Một phần cũng vì mình thiếu kinh nghiệm, chưa nhận ra đâu là nơi quan trọng nhất, một phần vì mình chỉ kiểm tra theo đoàn, nơi mà người ta muốn mình nhìn thấy mà thôi. Yêu cầu được đưa ra ngay lập tức: ngắt kết nối mạng, rút dây cắm điện và niêm phong toàn bộ những thiết bị, tủ hồ sơ...
- Tại sao các phòng gần phòng chứa đề thi chưa được niêm phong? Câu trả lời là phòng này dành cho trưởng điểm thi làm việc, nghỉ ngơi. Lời giải thích nhanh chóng bị gạt ngang - Tất cả các phòng đều niêm phong, mọi sinh hoạt tập trung vào phòng hội đồng mà thôi - là hội trường lầu 2.
- Tại sao chưa niêm phong cầu thang? Cầu thang thông với phòng bật tắt WiFi trường, và điểm thi cần gởi mail báo cáo nhanh về sở sau mỗi buổi thi - Vẫn phải niêm phòng dù có phải thường xuyên mở ra đóng lại.
Tất cả phải khắc phục ngay lập tức và chụp hình gởi về sở làm minh chứng. Chứng kiến cảnh trưởng, phó phòng lo lắng làm theo 100% yêu cầu của thanh tra sở, tôi cảm thấy chuyến kiểm tra đột xuất này cần thiết vô cùng. Chỉ có xếp mới khiến được nhân viên như thế, còn chúng tôi.. chúng tôi chỉ là những người mang tinh thần hợp tác xuống đây ít nhiều vẫn còn dè dặt, cả nễ.. và mỗi lần yêu cầu thì lại nghe giải thích, phân bua. Nghe nói là có 2 chuyến xe đi thanh tra đột xuất: 1- Trưởng thanh tra và 2 Phó thanh tra. Hai chuyến này canh theo xe chở đề thi, chia ra 2 tuyến khác nhau để kiểm tra tất cả các điểm thi trong tỉnh. Tôi cảm thấy ấm lòng cho cách làm việc nghiêm túc của thanh tra nhà nước mà trước giờ tôi hay nhìn với ánh mắt tiêu cực. Tôi đã chủ động đến cảm ơn chuyến kiểm tra và nhận ngay 1 nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt quyền lực của nữ phó thanh tra sở.
Đoàn lãnh đạo thanh tra rời trường cũng là lúc đến giờ ăn trưa.. đồ ăn được đặt người nấu và đem đến. Đồ ăn khá nhiều, đựng trong những bọc nilon đang bày trên mặt bàn đặt ngay, khẩu vị miền nam: Canh chua bạc hà, cá đồng kho tộ,.. chúng tôi ăn nhanh, tranh thủ mượn xe thầy K về ks nghỉ trưa để chiều có mặt trước 13:00 để tham gia họp trước buổi tập trung đầu tiên chiều nay.
Buổi họp đầu tiên là tôi nhớ nhất: Tất cả những người liên quan tập hợp trên phòng hội đồng (ngoại trừ những người trực). Phòng hội đồng thực ra là 1 phòng họp lớn đơn sơ ở 1 vùng quê hẻo lánh, được cái là có máy lạnh. Nơi đây không có màn hình LCD hay máy chiếu, tất cả thông tin được cập nhật mỗi buổi bằng... phấn màu lên trên bảng xanh đặt trên khu vực sân khấu. Dù là vậy nhưng thông tin được ghi bằng chữ rõ ràng và các bảng kẻ trên bảng thẳng tưng như dùng thước vậy. Ở góc phòng gần cửa ra vào có chuẩn bị sẵn 1 chiếc máy tính, 1 chiếc máy in và cọng dây Lan để lo chuyện báo cáo nhanh về sở.

Đầu tiên là trưởng điểm thi đọc quyết định thành lập cụm điểm thi, sau đó là thư ký phổ biến quy chế, tiếp theo phó điểm thi công bố cơ sở vật chất và chính sách tiền công cho những người tham gia... từ 13:15 học sinh bắt đầu vào trường, cũng là lúc trên phòng hội đồng bắt đầu tiến hành bắt thăm số phòng, cách ghi số báo danh, cán bộ coi thi 1, coi thi 2 và cán bộ giám sát...
Đúng 13:30 cán bộ coi thi và cán bộ giám sát bắt đầu xuống phòng thi, mở niêm phong phòng, đọc tên và kiểm tra giấy tờ từng em học sinh vào lớp.. Khoảng chừng 1, 2 tiếng sau đó, anh thanh tra sở lên gặp trưởng điểm thi để xin phép đi 1 vòng kiểm tra.
Ngay dãy phòng đầu tiên tôi đã thấy một số cặp vở để ngay trước cửa lớp (mà theo sắp xếp thì phải tập trung tất cả lên phòng giữ đồ). Tôi hỏi ngay cán bộ giám sát thì được biết do ngày đầu tiên còn nhiều lộn xộn.. ngày mai thi sẽ để đồ đúng vị trí. Thôi tạm chấp nhận vậy.
Phía sau dãy phòng thi là một dãy nhà bỏ hoang không niêm phong và 1 sân banh cỏ mọc um tùm. Dãy phòng này nằm trong khuôn viên trường, nhưng được ngăn cách bằng 1 đoạn dây "covid" cách với dãy phòng thi. Về sau được biết đây vốn là khu phòng dành cho giáo viên nghỉ lại trường mà nay thực sự là các phòng bỏ hoang, tường nứt, gỗ mục, hoen rỉ... Điều đặt biệt là 1 trong những căn phòng đó có để những thùng bia mới toanh. Tôi hỏi a D, người thanh tra sở dạn dầy kinh nghiệm, xem mình có nên bắt niêm phong luôn các phòng này thì được biết là khi đã có giăng dây thì mình chỉ lo bên phần của mình thôi. Nhìn sợi dây mỏng manh, tạm bợ, tôi không chút yên tâm. Đây không phải là sợi dây phép thuật, người chui lòn qua lại rất dễ dàng, và như vậy muốn lẻn vào đây đưa phao thực sự không khó. 4 người "thanh tra" bàn nhau là chuyển 1 công an ở phòng đề thi qua trực ở đây trong thời gian thi (hiện tại trực ở đó là 2 người). Các dãy phòng khác thì ok. Mọi chuyện có vẻ đúng với quy định: hs cách nhau 1m2, nơi để cặp cách phòng thi 25m. Chúng tôi bàn nhau sẽ họp ngắn với trưởng điểm thi về 3 điểm
- Một anh công an phải túc trực trong phòng đề thi 100% chứ không phải loanh quanh trước cửa phòng thi như sáng giờ.
- Một anh công an phải trực ở khu vực sau dãy phòng thi trong thời gian thi cử diễn ra.
- Cung cấp cho chúng tôi tất cả những quyết định liên quan đến điểm thi
Buổi tiệc đầy kịch tính
Tổng kết của buổi tập trung ngày đầu tiên là vắng 1 em (tổng số là 230 em). Tôi băn khoăn trường hợp này, nhưng thầy K cười và nói "chắc là nó đòi j đó mà Ba Mẹ nó k cho nên nó giận..". Sau đó tôi có nhắc lại thì thầy nói như đã buông xuôi "cha mẹ nó còn nói k được thì mình làm j đây?"
Khi học sinh về hết thì cơm chiều đã được dọn ra trên chiếc bàn quốc dân.. lúc này thầy D vào trường nhưng thầy k ăn cơm mà chỉ quanh quẩn đâu đó để chờ đưa chúng tôi về. Tôi nói với thầy K là hôm nay chúng ta nghỉ (ý là không nhậu) dành cho ngày mai dậy sớm lên trường đón hs vào thi, nhưng thầy nói với chúng tôi tối nay sẽ nhậu với thầy trưởng điểm thi và tôi đã chấp nhận vì cũng muốn dành cho trưởng điểm thi 1 buổi thân mật trong chuyến công tác này. Đây là chuyến đi đầu tiên của tôi và mọi thứ trông cậy vào anh trưởng nhóm nhiều kinh nghiệm. Anh ấy nói không sao thì có nghĩa là không sao vậy.
Đường vào trường vào ban đêm cũng khá thú vị, cảnh vật im ắng tối đen, xung quanh tiếng ếch nhái vang vọng, mọi nhà dân đều có đèn điện không như ở quê tôi ngày đó chỉ thắp đèn dầu, còn bước ra ngoài thì nhờ ánh trăng hoặc thắp đuốc. Con đường đêm được thắp sáng những ánh đèn đường vàng mờ mờ, vắng lặng, lâu lâu mới có 1 chiếc xe chạy ngược chiều trên đường... Ngôi trường cũng ngập trong ánh đèn vàng. Hai chiếc xe máy tự tin chạy thẳng vào sân trường. Hình như party đã được chuẩn bị sẵn sàng ở đâu đó. 2 thầy thanh tra sở không có mặt (2 thầy về nhà vào buổi tối). Cả nhóm đến gõ cửa phòng trưởng điểm thi thì thầy M bước ra từ chối chầu nhậu với lý do sức khoẻ. Tôi chưng hững, vì tôi nghĩ party này ít nhiều có sự góp mặt của trưởng điểm thi, giờ mới biết "y như hôm qua", mà hôm qua đã nhậu với thầy K và thầy C rồi mà???..
Tôi cảm thấy mình đang rơi vào 1 trạng thái vô duyên kinh khủng. Chúng tôi có thích nhậu đâu? mỗi 1 chầu nhậu là 1 lần chịu đựng mà tôi chắc chắn rằng những người đang chiêu đãi chúng tôi cũng đang như thế. Thế sao chúng lại phải chịu đựng nhau??? Đừng nghĩ là mời chúng tôi nhậu để chúng tôi vui - Hoàn toàn không nhé. Cái duy nhất chúng tôi muốn là nhiệm vụ thành công, và chỉ như vậy mà thôi. Nhưng điều vô lý trong giao tiếp ở vùng quê Việt Nam là hầu như mọi quan hệ được định hình trên bàn nhậu. Cứ phải nhậu với nhau thì mọi việc mới suông sẻ được sao?
Tình hình càng tệ hơn khi thầy K mời anh công an vào cùng nhậu (chừa lại 1 anh để trực phòng đề thi). Tôi nói nhỏ với U "U ơi, anh thấy ở đây bất an quá! thà rằng mình ra ngoài nhậu hơn là nhậu ở ngay tại điểm thi mà còn kéo những người đang làm nhiệm vụ vào nhậu nữa..". U đồng ý với tôi và nói với thầy L chúng tôi k muốn nhậu ở đây thì thầy nói đã chuẩn bị bia, mồi hết rồi.. Haiz
Thôi thì nễ tình chúng tôi tham gia và lên tiếng trước là sẽ về sớm. Nơi nhậu là căn phòng để mấy thùng bia bên kia sợi dây giăng mà chúng tôi thắc mắc lúc kiểm tra khi chiều. Tôi cố gắng dấu đi vẻ miễn cưỡng khi ngồi nhậu cùng bàn với công an và những thầy tham gia công tác coi thi. Cảm giác như mình đang làm điều sai trái mà không dừng lại được, thật khó chịu vô cùng. Chẳng lẻ giờ lấy lý do đau bụng, nhức đầu để rời bàn nhậu nhưng tôi là người không quen bịa chuyện, diễn trò chỉ biến mình thành kẻ lóng ngóng vụng về mà thôi. Anh công an ngồi nhậu lên tiếng xin phép chút nữa sẽ lên thay cho anh công an đang trực xuống nhậu. Cuộc tiệc khá thịnh soạn và tôi, cũng xin uống chỉ 1 lon bia y như hôm qua.. và thời gian còn lại là gồng người trong tội lỗi. Ai cũng biết mọi chuyện sẽ k sao nếu k có gì xảy ra, nhưng nếu xảy ra chuyện thì toàn bộ sự việc sẽ truy ra cho bằng hết, và lúc đó chúng tôi k thể là người vô can được - ít nhất là cái tội lôi kéo người đang làm nhiệm vụ. Có 1 chi tiết đáng chú ý là trong lúc nhậu các thầy kêu người đem ấm nấu nước và mì gói cho cô thư ký ngủ trong phòng thì đc báo là cô k mở cửa. Tội nghiệp anh chàng U thấy tôi lo lắng, he đưa điện thoại cho tôi xem những tấm hình mà các nhóm khác đang chia sẻ trên trên group và nói "Giờ này a thấy mọi người đang tung tăng ngoài đường là a hiểu đi đâu rồi đó".
Trong khi trò chuyện, tôi nói lên băn khoăn của mình về em học sinh bỏ thi khi chiều. Tôi nghĩ mình cần cố gắng thêm chút nữa để kéo em lên trường vào sáng mai, để không uổng phí 12 năm học. Cố gắng thêm nữa, dù phải giờ này xuống tận nhà khuyên răn. Thầy C nói thầy biết học sinh này, thế là thầy gọi điện thoại lòng vòng để truy ra số điện thoại Ba của hs đó và tìm cách nói chuyện trực tiếp với em, thầy nói "..nếu mai em không đi thi thì công an xuống nhà đó" nghe mà thấy thương :) . E đó nói qua điện thoại k biết học j cho môn văn thi sáng mai thì thầy D nói đại "E học bài Đất Nước đi". Sự kiện này đem lại cho tôi giây phút vui vẻ hiếm hoi trong party kịch tính đêm đó.
Đến lúc anh công an xin phép rời bàn để lên thay cho anh công an kia đang trực xuống nhậu thì chúng tôi xin về. Tất nhiên 2 thầy k thể bỏ về được, tiệc đang đang vui mà!. Lúc này tôi mới cảm nhận sự bất tiện khi đi nhờ xe người khác, tôi hỏi mượn 1 chiếc xe máy để 2 chúng tôi tự về thì các thầy biết không giữ chúng tôi lại được nên nói chúng tôi chạy ban đêm cẩn thận vì lúc này công an chốt ở trên đường để kiểm tra nồng độ cồn. Thoáng 1 chút do dự, nhưng chúng tôi vẫn cương quyết đứng dậy ra xe mà lòng nhẹ như trút được 1 gánh nặng. Khi băng qua sân trường đến bãi xe thì 2 thầy chạy theo chở chúng tôi về, chắc là không yên tâm cho 2 ông thanh tra của bộ tự về ban đêm khi đang có hơi men rồi.
Con đường ven kênh càng về khuya càng vắng hơn, nhà dân bên đường đã tắt đèn ngủ, nhiều con bù mắt bay tới tấp vào mặt người chạy xe trên đường. Thầy C một tay lái xe, một tay vuốt mặt và kể khi chiều thầy k vào ăn cơm do thầy đang k được phép tham gia cụm thi (thầy có con gái thi năm nay mà). Và trưởng điểm thi và thư ký khoá cửa phòng là muốn từ chối mọi cuộc mời mọc để lo nhiệm vụ chứ sự việc k phải vì lý do sức khoẻ như mình nghĩ đâu. Tôi cảm thấy nể trọng thái độ nghiêm túc của những người chịu trách nhiệm khi từ chối khéo léo mà không ảnh hưởng đến ai. Nhưng tôi thấy mình thật ngây thơ khi tin và thông cảm ngay khi nghe những lý do đó. Cuộc đời thiệt phức tạp!
Nhìn chung khi đã va chạm khá nhiều trong cuộc sống, người ta thường hay bật lên câu hỏi "Liệu mình có nên nói thật hay không?" khi cần phải trình bày một lý do gì đó, và nếu lý do thật sự không đủ thuyết phục thì cần phải bịa ra 1 lý do khác nặng ký hơn. Ngày hôm nay khá nhiều yêu cầu bị thầy K từ chối bằng câu nói "làm gì mà cẩn thận dữ vậy?" nên có lẽ mọi người hiểu rằng mình chỉ nên đề phòng hết mức có thể mà không trông chờ vào sự hợp tác của thầy K (người duy nhất của trường được giữ lại làm Phó điểm thi lo về cơ sở vật chất). Tôi ước rằng mình chỉ cần nói KHÔNG mà không cần phải viện ra 1 lý do nào cả. Nói dối chỉ làm thêm những lời nói dối khác mà thôi. Để tránh k làm phật lòng người khác mà phải biến mình thành 1 kẻ nói dối chuyên nghiệp liệu có đáng không?
Sau này, trên chuyến xe về, nghe mọi người kể lại là trưởng thanh tra sở đã kiểm tra đột xuất điểm thi Thới Lai ngay sát điểm thi của chúng tôi trong đêm hôm đó. Điều đặc biệt hơn thanh tra đúng lúc mọi người đang.. nhậu. Hiện trường có 1 thầy và 1 cô của trường HSU và các lãnh đạo điểm thi, một thầy HSU đã cương quyết về trước (chắc là do linh tính). Điều đáng tiếc là các thầy cô HSU ở lại không phải vì ham vui mà chỉ là do cả nể "bỏ về thấy kỳ kỳ sao đó".. lúc đó khoảng 21:00 giờ. Theo tường thuật thì lúc đầu cũng có lớn tiếng, trách móc: "Tại sao gọi cho trưởng điểm thi mà k bắt máy?", nhưng sau đó đoàn thanh tra đột xuất cũng dịu giọng để giữ không khí chung. Theo mọi người thì đoàn thanh tra không lập biên bản xử lý, nhưng sự việc ít nhiều cũng là 1 vết nhơ đem lại những hệ luỵ không hay sau này.
Bài học cho vụ này là KHÔNG NHẬU, DÙ CHỈ 1 LY. Có như vậy thì sẽ tránh được các tình huống rủ rê, cả nể
Tối nay, tôi phải hoàn thành việc khai báo giờ hành chánh trên hệ thống nên tôi phải thức khuya để kịp deadline.
Ngày 27/6/2024
Đêm qua lại có 1 cơn mưa lớn, đến sáng mưa vẫn còn rớt hạt. Đúng là trời k chìu lòng người. Hôm nay phải đến trường trước 6:10 nên chúng tôi chủ động ăn sáng tại nhà nghỉ (nhà nghỉ cũng là quán ăn) một lúc 2 thầy đến và tranh thủ ăn sáng cùng chúng tôi. Thầy K tranh thủ khởi hành bỏ cả ly caphe còn nguyên trên bàn... và tất nhiên buổi ăn sáng này 2 thầy lại giành trả tiền.
Học sinh cá biệt
Sáng nay chúng tôi phải mặc áo mưa đến trường dù chỉ lát đát vài giọt mưa. Trường từ xa đã bắt đầu nhộn nhịp. Chuyện gởi ĐT ngay cổng chiều hôm qua làm kẹt cầu thì sáng hôm nay có vẻ êm hơn. Cuộc họp sớm buổi sáng lặp lại y như chiều hôm qua: phổ biến lại quy chế thi, bắt thăm số phòng, cách đánh số báo danh, cán bộ coi thi 1, cán bộ coi thi 2 và cán bộ giám sát. Với đợt thi này có 2 điểm chú ý
- Không đánh trống báo "còn 15 phút làm bài" để tránh ảnh hưởng tâm lý thí sinh.
- Không cho chừa trống ở giữa phần bài làm. Các bài chừa trống bị xem là đánh dấu bài.
Trong khi chờ đến giờ cán bộ coi thi lên lớp, tôi đi dạo quanh sân trường nhìn các em hs gởi cặp lên phòng thi.. thì có 1 em đến gần hỏi với 1 giọng đặc miền tây "chú ơi, chỗ gởi bị ở đâu vậy chú?".. sau khi chỉ chỗ cho em đó xong, tôi xoay người định lên phòng hội đồng thì bảo vệ đưa đến 1 em và cho tôi biết là e này quên mang theo giấy tờ. Tôi đưa em lên gặp thầy K để thầy nhận mặt cho vào phòng thi thì sau đó mới biết em đó là Chương, học sinh vắng mặt buổi tập trung chiều hôm qua. Một lúc sau thầy lên thông báo cho cán bộ coi thi trường hợp của Chương và yêu cầu thật tâm lý với hs này, khi nãy thầy phải dẫn em lên tận phòng thi vì he k nhớ SBD mình. Tới chiều gặp thầy D mới biết he k mang thứ j đi thi cả và thầy phải kêu he qua bên đường mua viết bíc, viết chì để làm bài.

Một hồi trống vang lên, báo hiệu giờ phát đề môn Văn. Tôi tranh thủ viết báo cáo nhanh để cuối buổi gởi lên group. Từng hồi trống vang lên kèm theo những hiệu lệnh báo hiệu những thời điểm quan trọng. Thời gian như chậm lại.. việc của chúng tôi giờ là đi quanh quẫn xem mọi thứ diễn ra đúng quy trình an toàn và chờ... 120 phút dài đằng đẵng. Những thứ bình thường để trám vào thời gian trống như đọc báo, chơi game, youtube, facebook không được phép xuất hiện ở đây, chúng tôi cũng phải gởi balo và điện thoại như những người khác. Đi tới đi lui 1 hồi chúng tôi phát hiện ra chỗ có thể ngả lưng được: phòng y tế. Đây là nơi 2 thanh tra sở nghỉ trưa hôm qua. Thấy U ngáp ngắn ngáp dài tôi đưa him vào phòng y tế nằm đỡ, và k đầy 5p sau là có tiếng ngáy. Tôi thì k ngủ đc nên chỉ nằm 1 chút cho anh bạn đồng nghiệp yên tâm ngả lưng mà thôi.
Tôi ngồi dậy, đi quanh quẫn bên ngoài phòng y tế để yên cho U ngủ 1 chút và để ý anh công an nhận nhiệm vụ đóng chốt canh khu vực sau dãy nhà thi thì he không ngồi trực ở đó mà chỉ thình thoảng đi ra xem rồi quay vô, còn anh công an trực phòng đề thi thì lý ra phải ở trong phòng thì cũng tiếp tục ra ngồi tám chuyện trước cửa phòng.. Tôi cảm thấy đôi chút bực bội khi chuyện đã k như mình đã sắp xếp.. Trong tất cả các trường hợp, mọi người đều tuân thủ theo quy định, chỉ khác là hầu hết chỉ tuân thủ lưng lửng mà thôi. Tại sao lại như vậy? Xét cho cùng, lỗi này không phải 100% thuộc về người thi hành công vụ mà còn do người phổ biến khi lập quy định. Vấn đề nằm ở chỗ người ta không nhận thức được mức độ quan trọng của sự việc, giống như bạn chỉ cẩn thận hơn sau khi bị 1 băng dàn cảnh giựt đồ mà thôi. Như đã nói ở trên là nguyên nhân chủ yếu từ người phổ biến quy trình, chúng ta cần có những đoạn video trộm cướp đề thi (dàn dựng cũng được) để mọi người hình dung ra mức độ của vụ án mà có sự chuẩn bị cho phù hợp. Nhưng khi làm ra các clip này thì chắc chắn sẽ có ý kiến phản bác là "vẽ đường cho hươu chạy". Đó là 1 cái vòng lẫn quẫn.
Giờ mình có nên làm căng lên không? Nếu mà hỏi ý U thì tôi chắc chắn 90% là U không đồng ý, vì he muốn mọi chuyện nhẹ nhàng mà thôi.. Cuối cùng tôi chọn giải pháp mà tôi hay sử dụng khi cảm thấy bất lực - Ngó đi chỗ khác, coi như vấn đề khuất tầm mắt mình và mong rằng đừng có chuyện gì xảy ra.. :(. Mọi người còn chủ quan lắm, quan niệm của những người ở đây là trước giờ những trường hợp lộ đề, phao thi .. chỉ xảy ra ở ngoài kia (ý nói miền bắc), chứ trong Nam thì "êm" lắm!!
Đâu đó khoảng 15p, U tỉnh dậy và bước ra khỏi phòng khi k thấy tôi nằm cùng him. Chúng tôi lang thang ra khu vực cổng, nơi đó có chuẩn bị sẵn caphe, các loại trà giải khát..Tôi đã bỏ caphe được nửa năm, và chuyến đi này tôi cũng sẽ quyết tâm k đụng tới cà phê khi biết chắc rằng mình phải thường xuyên ngồi quán. Trên chiếc bàn ăn quốc dân, anh thủ quỹ đang đếm tiền cho vào từng bao thư..Tôi dõi mắt nhìn về dãy nhà đang thi, mọi thức vẫn đang hoạt động theo các riêng của nó: cán bộ coi thi đi tới đi lui trong phòng, học sinh thì cắm cúi ghi ghi chép chép, lúc này chúng tôi k nên xuống đó để không ảnh hưởng các thí sinh đang làm bài.
Đang chờ đợi thì bất chợt nghe tiếng kêu giật ngược của U... "Anh Thành.... anh Thành".. tôi xoay nhanh người lại thì nghe U hét lớn "Đề thi văn cho ra bài Đất Nước". Trời sao có sự trùng hợp vậy được?? Chúng tôi mừng ra mặt, như vậy khả năng em Chương sẽ làm bài được.. dù là chỉ đủ điểm đậu thôi cũng là ngoạn mục rồi. Sau này tôi mới biết sự trùng hợp này không phải là ngẫu nhiên. Thầy C có con đang thi thì chắc hẵn thầy cũng đã nghiên cứu nhiều, đặc biệt là ở các trang đoán đề trên mạng.
Cuối cùng thì hồi trống thu bài cũng vang lên, thế là chúng tôi nhanh chóng về phòng hội đồng để chờ lấy lại điện thoại để kịp báo cáo nhanh ngay trong buổi sáng. Bên dưới kia, cổng trường cũng đã mở cho các em về để chiều vào thi tiếp. Thì loa trường vang lên "Xin mời em... lên phòng hội đồng gấp".. có vấn đề gì vậy? Giờ này học sinh ra khỏi trường thì sao kêu được? Nhưng chúng tôi chỉ ngồi yên chờ đợi, không làm tình hình rối thêm khi người thi hành đang làm nhiệm vụ. Lý do là có 1 em làm bài Văn, chừa trống đoạn giữa, rồi lại gạch chéo lên đoạn trống đó (chắc là lúc đó em mới nhớ là k đc chừa trống). Tất nhiên là em đó đã ra khỏi trường rồi, lãnh đạo điểm thi thống nhất lập biên bản "bất thường" và đóng lại vụ việc. U cũng báo cáo sự việc về lãnh đạo HSU và được thông báo là "sự cố không nghiêm trọng" nên không cần đưa vào báo cáo nhanh sáng nay.
Cơm trưa hôm nay diễn ra trong bầu không khí khẩn trương để chuẩn bị cho đợt thi buổi chiều. Đồ ăn cũng nhiều như hôm qua nhưng tôi chỉ chan canh ăn cho qua bữa để tranh thủ mượn xe về nhà nghỉ ngủ 1 chút (tôi có biệt tài ngủ trong 15p và trong 15p đó có cả 1 giấc mơ đàng hoàng nữa)
Chiều nay sẽ thi trắc nghiệm môn Toán trong 90p, bắt đầu với thủ tục như qua nay: nhắc lại quy chế thi cử, bắt thăm số phòng, cách đánh số báo danh, cán bộ coi thi 1, cán bộ coi thi 2 và cán bộ giám sát.. thêm một điểm là tổng kết buổi thi vừa qua để rút kinh nghiệm.
Buổi thi chiều nay có 1 thầy bệnh, không coi thi được. Tôi để ý thầy này qua giờ đeo khẩu trang cẩn thận, nên cũng nghi là bệnh có thể lây nhiễm. Các thầy cô cán bộ coi thi chủ động sắp xếp lại để có người thay thế cho người bệnh. Vậy là chiều nay phòng y tế đã có bệnh nhân. Đây là điều bất thường vì giáo viên, hay người đi làm, những người mà chỉ quá lắm mới chịu rời bỏ vị trí.. đặc biệt đây là 1 kỳ thi quốc gia nữa.
Phát hiện đồ để vất bên ngoài
Rút kinh nghiệm khi sáng, lần này kiểm tra xong hết mới thả các em về
Tối nay tôi dự định từ chối nhậu với lý do dạy online thì được biết là tối nay sẽ không có độ. Có lẽ các thầy nhận ra sự bất tiện của buổi tiệc đêm qua. Tôi tranh thủ ngủ sớm để khuya thức dậy kê khai giờ giảng dạy.
Tôi thức dậy lúc đồng hồ reo 2:00 sáng. Tôi mở máy và tổng kết các giờ dạy từ học kỳ hè năm trước.. công việc cận deadline hiệu quả cực kỳ - Tôi hoàn thành thủ tục khó nhằn trong 1h đồng hồ rồi chuẩn bị dọn dẹp đi ngủ lại. Tôi bất chợt nghĩ ra món quà cho thầy C, không thể chờ về Saigon mới gởi quà được, nhưng đi công tác thì tôi lại chẵng mang theo gì. Cuối cùng tôi chọn chiếc đèn Pin . Chiếc đèn này theo tôi từ 10 năm nay, nó là thương hiệu Mỹ, được làm từ nhôm máy bay. Vì sử dụng quá lâu nên bao bì ten ben. Tôi lột ra hết để chiết đen pin trần trụt, lọt tả hết vẻ cứng cáp của nó.
Ngày 28/6/2024
Hôm nay chúng kéo vali đi luôn, vì không biết trưa về nghỉ có tải đc đồ lên trường không.
Chúng tôi rời phòng lúc trời còn tờ mờ sáng, bên ngoài mưa vẫn còn lất phất rơi. Hôm nay khác hẵn mọi hôm, chúng tôi ra ngồi ăn mà các thầy vẫn chưa tới và chúng tôi đã chủ động tranh thủ ăn sáng trước. Chị chủ quán qua nay biết chúng tôi là thanh tra bộ nên sáng nay nói khá nhiều, chị than phiền về những chuyện mà vợ chồng chỉ chịu đựng khi còn nhận nấu ăn cho trường học cách đó 200m. Những khoản tiền lót tay, những tờ hoá đơn kê khống.. khiến người nấu ăn phải tìm cách nâng giá hoặc giảm chất lượng khẩu phần ăn. Nâng giá thì lại bị nhắc nhỡ, kiểm điểm mà giảm chất lượng thì lương tâm không cho phép. Rốt cuộc người đàng hoàng phải ra ngoài mở tiệm bán riêng để yên thân nếu không sẽ bị liên luỵ từ những đám giấy tờ trên trời rơi xuống mà mình phải ký.. Tội nghiệp, chắc chủ nhà không biết mình đang kể không đúng người. Chúng tôi chỉ là thầy giáo, là những người không có tí quyền lực nào để thanh lọc xã hội như anh chị gởi gắm đâu dù rằng chúng tôi rất muốn (thực sự muốn).. Mà ngược lại chúng tôi cũng giống anh chị, những người đã và đang chịu nhiều chuyện tiêu cực xảy ra hàng ngày, ngay trước mắt và phải chấp nhận như 1 lẽ sống trong 1 xã hội có người tốt người xấu vậy thôi. Chúng tôi chỉ có ước muốn đơn sơ là một công dân bình thường.. thật bình thường, được làm công việc dạy học ưu thích và đóng thuế đầy đủ cho nhà nước mà thôi.
Chúng tôi ậm ừ cho qua chuyện, không bàn sâu vô để k đẩy nỗi ấm ức lên cao trào. Thầy K và thầy C xuất hiện và lao vào tranh thủ ăn sáng ngay. Đây là buổi ăn sáng cuối cùng và tôi quyết tâm dành trả tiền cho bằng được để vớt vát tí... danh dự. Tôi nhờ thầy C chở đi mua pin, và tôi dự định mua pin Enigezer để đưa món quà về đúng giá trị của nó, nhưng không có nên đành chấp nhận pin panasonic
Cơn mưa dông buổi chiều
những trục trặc đầu tiên

thầy Thành... thầy Thành
Lãnh đạo biết tên
Vậy là không có công tác phí từ sở

Bài viết không nhằm nói xấu một ai, không đả kích 1 cơ quan nào, tác giả chỉ trải lên đây từng khoảng khắc của 1 chuyến hành trình 4 ngày 3 đêm mà mình may mắn được trải qua với đầy đủ từng chi tiết một.
